Suy nghĩ của Ngô Trạch Văn rất đơn giản, cậu đưa mô hình Hải Nạp Bách Xuyên tặng cho Lưu Xuyên chỉ là muốn cổ vũ ủng hộ Lưu Xuyên. Tuy bây giờ cậu còn chưa thể gia nhập vào chiến đội của anh, trở thành đồng đội sát cánh với anh, nhưng cậu đã biết chuyện Lưu Xuyên dự tính lập đội để trở về thi đấu, làm chút gì đó ủng hộ đối phương về mặt tinh thần cũng là chuyện nên làm.
—— Nhưng cậu thật sự không ngờ là Lưu Xuyên sẽ ôm mình…
Cái ôm này đến quá mức đột nhiên, từ bé đến lớn Ngô Trạch Văn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai khác ngoại trừ mẹ cậu ra… Cái ôm của Lưu Xuyên rất ấm áp, hai vòng tay nhẹ nhàng ghì cậu vào lồng ngực, gò má cọ xát cảm nhận được lớp vải áo mềm mại, khoang mũi tràn ngập đều là mùi hương sữa tắm trên người anh, khiến Ngô Trạch Văn cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn…