Liếc nhìn cái trứng chiên nằm trên đĩa một cái, đột nhiên vẻ mặt của Allen trở nên quỷ dị, giống như trước mặt mình không phải cái trứng chiên mà là một trái bomb vậy.
Lúc nãy thấy Tô Bân liên tục ném gia vị vào trong chảo hết trắng rồi lại đen thì hai hàng lông mày của Allen đã nhíu thành cái chữ “xuyên”.
Tô Bân cũng không dám chắc người này ăn được kiểu trứng chiên như vậy không, cố gắng gom hết dũng khí nói “Anh nếm thử đi.”
Allen rất là nể mặt, cầm dao ăn nhẹ nhàng cắt một khối lòng trắng trứng phồng phồng cho vào miệng nhai vài cái, mi đầu nhíu chặt hơi hơi giãn ra… Lại dùng dao cắt thêm một khối cho vào miệng nhai, lại nhướng nhướng lông mày bên trái…
Tô Bân thấp thỏm vô cùng, người này như vậy rốt cuộc là có ý gì? Cho cái thái độ coi!
Để ý thấy vẻ vội vàng sốt sắng của Tô Bân, Allen mới lên tiếng nhận xét “Mùi vị có hơi… kì quái.”