[HTXNN] Chương 06, Lớp trưởng

***

So với bộ dáng lạnh lùng chín chắn tuổi ba mươi, gương mặt này vẫn còn đậm nét non nớt, nhưng ở cạnh nhau đã mười năm, Tống Tiêu tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Cũng ngay lúc này, chuông hết tiết đột nhiên vang lên, chủ nhiệm Giả xoay người rời khỏi lớp học, cả lớp nháy mắt liền trở nên ồn ào náo nhiệt.

“Wao ghê thiệt na, cậu ta dám ngồi bên cạnh lớp trưởng kìa…” Mấy học sinh trong lớp nhỏ giọng xì xào với nhau.

“Thử đoán coi cậu ta sẽ bị đánh sau mấy phút?”

“Ôi giời đất ơi, lớp trưởng nhúc nhích kìa!”

Cả đám nam sinh tụ bên nhau chuẩn bị xem kịch vui, đám nữ sinh thì lại hồi hộp lo lắng thay cho Tống Tiêu.

Tống Tiêu nhìn người trước mắt chầm chậm ngồi thẳng dậy, một tay khoác lên lưng ghế, ánh mắt đen sâu thẳm đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác cả trái tim đột nhiên phát run, nuốt nuốt nước miếng, gằn giọng nói từng chữ “Xin chào, tớ tên là Tống Tiêu, còn bạn?” Câu này là mới nãy trên đường đi Tư Đạt Thư dạy y, bảo khi nào gặp bạn học thì chào hỏi như vậy, mới có thể trở thành bạn với người ta.

Con ngươi đen nhánh của đối phương chợt co lại một chút, hai cánh môi đạm màu cũng mím lại thành một đường.

“Tớ tên Lưu Lộ, bạn tên là Tống Tiêu đúng hôn?” Bên tai truyền đến một giọng nữ sôi nổi, Tống Tiêu ngoái đầu lại, nhìn thấy nữ sinh ngồi phía trước đang nhìn mình cười hì hì, nữ sinh vẻ ngoài rất là đáng yêu, nhoẻn miệng cười để lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Tui là Tiền Gia Huy.” Nam sinh ngồi cùng bàn với Lưu Lộ cũng xoay người xen miệng góp vui “Bồ tèo, tên ông nghe quen quen sao ấy, hờ hờ, chúc mừng ông trở thành cùng bàn với lớp trưởng đại nhân…”

Tiền Gia Huy đang lao thao không dứt đột nhiên im cái bặt, một tay sắp sửa thò ra bắt tay Tống Tiêu cũng nháy mắt rút trở về, đưa lên miệng làm động tác kéo khóa.

“Ngu Đường.” Lớp trưởng đại nhân thu hồi ánh mắt liếc xéo Tiền Gia Huy, chầm chầm chuyển sang tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Tiêu “Tôi tên là Ngu Đường.” Thanh âm của hắn trầm ấm lại êm tai, xen lẫn một chút trong suốt đặc hữu của thiếu niên.

Bàn tay đặt dưới bàn của Tống Tiêu đột nhiên xiết chặt lại, sắc mặt lại không có nửa điểm biến đổi, y khẽ cong cong ánh mắt nói với Ngu Đường “Rất vui được gặp cậu.”

Ngu Đường nhìn chằm chằm Tống Tiêu một lát, mới từ lỗ mũi khẽ “hừ” một tiếng, cũng không nói tiếp cái gì nữa, một bàn tay đặt hờ trên bàn, hai ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn từng cái từng cái một.

Đây là thói quen của Cảnh Nguyên Đế khi suy nghĩ cái gì đó, hai ngón tay sẽ vô thức gõ lên tay vịn long ỷ, chầm chậm gõ từng cái từng cái một… Tống Tiêu nhìn hai ngón tay thon dài của đối phương nâng lên rồi lại hạ xuống, giống như đang gõ vào trái tim mình, “Cộp cộp, cộp cộp” tựa như thanh âm giãy dụa trong hi vọng mỏng manh dưới đáy lòng…

Đột nhiên Ngu Đường đứng dậy, một tay cắm vào túi quần, liếc mắt nhìn xuống Tống Tiêu một cái sau đó xoay người bước đi. Nam sinh ngồi sau lưng Ngu Đường cũng đứng dậy cúi đầu theo sau ra khỏi phòng học.

Tống Tiên có chút sững sờ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Quả nhiên là bị ghét rồi.” Có người vui sướng khi thấy như vậy.

“Này tên kia, mày không có mắt dòm sao?” Một nam sinh dáng người thấp bé bước tới gõ gõ lên bàn Tống Tiêu “Bộ tưởng ai muốn ngồi bên cạnh lớp trưởng là ngồi sao? Khuyên mày đổi chỗ đi, sang ngồi bên chỗ chị Hoa kia kìa, may mắn thì bảo đảm được toàn thây.” Nam sinh chỉ chỉ sang nữ sinh hai mắt sáng rực bên kia, nụ cười tràn đầy xấu xa.

Cô nàng bàn bên kia tuy bị gọi là chị Hoa nhưng không phải do cô nàng họ Hoa, mà bởi vì cô nàng rất hoa si, hay còn gọi là háo sắc mê trai. Trong lớp hễ ai có “tư sắc” một chút đều không thoát khỏi ma trảo của cô nàng, chỉ duy có lớp trưởng đại nhân là cô nàng không dám trêu vào.

Chị Hoa thấy Tống Tiêu nhìn mình, lập tức giơ tay ôm ngực, lắc lư đi tới, vẻ mặt tràn đầy oán niệm “Ái nha Tống Tiêu, sao chàng lại không chọn ngồi cạnh thiếp vậy, lớp trưởng đại nhân xấu tính lắm, chàng ngồi cùng…”

Chị Hoa còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy sau lưng đột nhiên lạnh buốt, cả người nháy mắt cứng ngắc, từ từ từ từ quay đầu lại, thấy lớp trưởng đại nhân đi rồi quay lại, đầu óc chưa phản ứng kịp nhưng thân thể lại làm ra phản xạ có điều kiện tránh qua một bên.

Ngu Đường mặc kệ người xung quanh, vươn tay túm lấy cổ tay Tống Tiêu kéo ra ngoài.

“Oh yah! Có trò để xem rồi!” Đám nam sinh trong lớp toàn bộ đều chen chúc tới cửa sổ dòm ra ngoài, chờ xem Ngu Đường “dạy dỗ” bạn mới.

“Hoàng… Ngu Đường, cậu lôi tớ ra đây làm gì?” Tống Tiêu bị kéo cả người lảo đảo, ngả nghiêng chật vật theo sau đối phương ra ngoài.

“Đi lấy nhãn tên.” Ngu Đường quay đầu lại, vẻ mặt bình thản nhìn y.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, liền nghe thấy trên radio phát ra giọng nói tràn đầy sinh lực của giáo viên chủ nhiệm rống to “Các lớp trưởng của khối 10 nhanh chóng đến phòng giáo vụ nhận nhãn tên!”

“Hơ…” Tống Tiêu hơi hé miệng, mấy chuyện như vậy kêu người đại người nào đi cũng được, chỗ ngồi của bọn họ là ở giữa lớp, cần chi phải quẹo một vòng lớn trở về kéo y đi chung chứ?”

“Ngồi cùng bàn phải giúp đỡ nhau.” Ngu Đường nói, có vẻ như tâm trạng rất tốt, khóe môi khẽ cong, nắm cổ tay Tống Tiêu kéo đi về phía trước.

Tống Tiêu điều chỉnh tốc độ để đuổi kịp đối phương, sau đó mới quay đầu nhìn thoáng qua nam sinh đi sau lưng họ cách đó không xa. Nam sinh kia thấp hơn Ngu Đường một chút, cúi đầu bước đi, hô hấp rất nhẹ, nếu không phải ngay từ đầu biết có người đi theo, có khi y đã không phát hiện ra được người này. Nam sinh thấy Tống Tiêu nhìn mình, nhưng hoàn toàn không có ý muốn chào hỏi hay nói chuyện, tiếp tục cúi đầu theo sau, giữ khoảng cách ba bước với Ngu Đường.

“Cậu ta tên Độc Cô Ám.” Ngu Đường nói ra một cái tên kỳ quái, sau đó bắt Tống Tiêu không được ngoái nhìn nữa, đưa mắt nhìn phía trước đi đứng cho đàng hoàng.

Cao trung Thánh Mông là từ năm tòa lầu nối liền nhau tạo thành tòa nhà dạy học chính, các toàn lầu được nối với nhau bằng các dãy hành lang được thiết kế khéo léo, phòng giáo vụ nằm ở phía trước khu vực hành chính tầng ba, bọn họ chỉ cần đi thẳng qua là được.

Lúc này phòng giáo vụ tập trung rất nhiều người, các lớp trưởng đều cầm một tờ danh sách, cúi đầu chuyên tâm kiểm tra nhãn tên đã lĩnh, dù sao đều là mới lên chức trưởng lớp được vài hôm, cũng có thể xem như trọng trách lớn, nên ai nấy đều rất là nghiêm túc thật lòng.

“Lớp năng khiếu A1!” Ngu Đường bước đến chỗ giáo viên phát nhãn tên, báo tên lớp mình, sau đó nhận được một thùng giấy nho nhỏ.

Trong phòng giáo vụ chỉ có một cái bàn, lớp trưởng mấy lớp khác lúc này bu quanh bàn đông nghẹt, Ngu Đường liếc mắt ra hiệu cho Độc Cô Ám, nam sinh cúi đầu nhanh chóng chen vào đám người, ngay lúc Tống Tiêu còn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì thì nơi đó đã xuất hiện một khoảng trống.

Ngu Đường cầm thùng giấy đặt lên bàn, đưa tờ danh sách cho Tống Tiêu, ý bảo Tống Tiêu kiểm tra đối chiếu tên cùng nhãn.

Tống Tiêu nhìn mấy lớp trưởng lớp khác, đa phần đều dẫn theo bạn cùng lớp đi nhận nhãn tên, nhưng bọn họ một người đọc tên một người xem nhãn, bên đây thì ngược lại, Ngu Đường giao toàn bộ cho mình. Bĩu môi, cúi đầu cẩn thận nhìn một lượt danh sách, sau đó ném qua một bên, bắt đầu tiến hành phân chia.

Nhãn tên học sinh đều được làm bằng kim loại, bên trên có in huy hiệu của cao trung Thánh Mông cùng với hai chữ viết tắt “SM”, bên dưới viết mã số học sinh cùng họ tên.

Tống Tiêu kiểm tra mã số trước, thấy mã số toàn bộ đều đúng mới bắt đầu kiểm tra lại tên họ, cả quá trình hoàn toàn không nhìn lại danh sách lần nào.

Ngu Đường đứng ở bên cạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn y.

“Ở đây có bảy mươi hai đóa hoa, bên dưới mỗi đóa hoa đều có đề một dòng thơ, các khanh đã xem qua một lần, lát nữa trẫm chọn đóa nào các khanh liền đọc câu thơ của đóa ấy, người nào đáp được nhiều nhất trẫm sẽ phong thưởng hậu hĩ.” Lộc Minh Yến cảnh xuân say lòng, tiên đế cười đến thoải mái, tay rút một đóa mẫu đơn.

“Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý.” Không đợi mọi người kịp phản ứng, tiểu Trạng Nguyên trẻ tuổi đã mở miệng đọc lên.

Thơ ghi dưới hoa hoàn toàn không có liên hệ gì với đóa hoa, cho nên rất là khó nhớ, mấy tên tiến sĩ vốn muốn trổ tài một phen vắt óc nhớ lại đến đầu đầy mồ hôi, ấy thế mà tiểu Trạng Nguyên chỉ mới mười bảy lại ung dung nhàn nhã, đáp câu nào chuẩn câu ấy, mỗi khi trả lời được một câu, đôi mắt xinh đẹp sẽ lập tức khẽ cong lên.

“Lão Thất cũng chọn một đóa đi.” Thanh âm phụ hoàng văng vẳng bên tai, làm bừng tỉnh Ngu Cẩm Đường đang nhìn người nọ đến ngây ngốc.

“Vâng, phụ hoàng.” Hắn đưa tay cầm lấy một đóa hải đường, đưa đến trước mặt Tống Tiêu.

Thiếu niên Trạng Nguyên cười đến cong cong ánh mắt sửng sốt một chút, nâng hai tay nhận lấy đóa hải đường nở rộ diễm lệ, dùng thanh âm trong suốt êm tai cười nói “Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.”

Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong

“Xong rồi.” Ánh mắt cong cong cười lại hiện ra trước mặt hắn, kèm theo một tấm thẻ nhãn tên bằng kim loại “Này là của cậu.”

Ngu Đường nhận lấy tấm thẻ nhãn viết tên mình hỏi “Của cậu đâu?”

“Đây.” Tống Tiêu cười cầm lấy thẻ của mình đưa ra, y thích nhất là các loại trò chơi buộc phải ghi nhớ này, cho nên mới nãy bị lớp trưởng sai khiến như vậy mới không khó chịu.

Ngu Đường đưa tay cầm lấy thẻ nhãn có in tên “Tống Tiêu”, xoẹt xoẹt mấy cái xé bỏ bọc plastic bao bên ngoài, tháo kim băng ở phía sau ra, tự tay cài vào chỗ ngực trái trên đồng phục của Tống Tiêu.

Bởi vì cả hai đứng rất sát nhau, mùi bạc hà thanh đạm nhàn nhạt trên người thiếu niên thẩm thấu vào khoan mũi khiến Tống Tiêu cứng đờ cả người.

“Đừng nhúc nhích.” Ngu Đường quát nhẹ một câu, giống như không quen làm loại chuyện như vậy, cài lệch mấy lần mới được, sau đó lại cầm nhãn in tên “Ngu Đường” của mình nhét vào tay Tống Tiêu.

“Ể?” Tống Tiêu khó hiểu ngẩng đầu nhìn đối phương.

Ngu Đường nhíu mày “Còn ngẩn ra đấy làm gì, mau… đeo cho tôi.”

ttt

Tiêu Tiêu : Hoàng thượng, đeo cái này cho thần làm chi?

Ao Cá : Đeo nhãn cẩu vào rồi, ngươi là của trẫm.

Tiêu Tiêu : … Thần lại không thể đeo cho hoàng thượng, làm vậy là đại bất kính.

Ao Cá : …Gâu!

_____________________

Chú thích

+ Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý : Phía Nam có giai nhân, dung mạo tựa như đào lý. Nam quốc ở đây là phiếm chỉ vùng phía Nam, Giang Nam. Đào lý là chỉ hoa đào và hoa lý (mận).

+ Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong : Người xưa chẳng biết đi nơi nào, hoa đào vẫn đứng cười gió xuân, câu này nổi quá rồi = =

+ Nhãn cẩu : Dog-tag, cái thẻ bài đeo cho chó ý =))

+ Tuy có hơi muộn nhưng ngộ xin giải thích một chút xíu, về tên của bạn Tư Đạt Thư.

Ban đầu Tiêu Tiêu gọi vị này là tiểu tư, tức là “mấy đứa dùng để sai vặt” trong văn cổ đại thường thấy, trùng hợp là bạn trợ lý này cũng họ Tư, tên Đạt Thư.

Mà cái tên Tư Đạt Thư (司达舒) này nguồn gốc rất là “xâu xa”… nó trùng âm với Tư Đạt Thư (斯达舒), một loại thuốc bao tử của TQ….

14 comments

      1. Tại pi sà ba trớm quá mờ =))))))))) thặc muốn coi mẹt của nguyên cái lớp khi thấy em nó “bình an vô sự” ngồi cạnh pi sà =))))))))

        Thích

  1. Pi sà gâu 1 tiếng như nói thay tiếng lòng của tất cả các thể loại trung khuyển công trên đời =)))))))) Mặt dày ko giới hạn =)))))))

    Thích

  2. Hóa ra là ổng vẫn nhớ hết hửm, kiểu này chắc là trọng sinh từ hồi bé bẻ bè be nên mới hoạt động bình thường đúng k đây :)))))) Mong chờ cảnh các bạn ân ái quá….

    Thích

Bình luận về bài viết này