Lam Vị Nhiên đi bộ ra ngoài cổng khu nhà trọ, liền thấy trước cổng đậu một chiếc xe ô-tô màu trắng, ngay sau đó có một nam nhân dáng người cao gầy mở cửa xe, nhìn về phía anh mỉm cười, sau đó chậm rãi bước đến.
Lam Vị Nhiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, suýt chút nữa không dám nhận thức người này…
Đã bốn năm không gặp, thiếu niên gầy yếu khí sắc tái nhợt trước kia, hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người nam nhân thực thụ với dáng người cao to, dung mạo tuấn mỹ. Thiếu niên nho nhỏ chỉ cao tới bả vai anh, lúc nào cũng lẳng lặng đứng bên cạnh gọi anh sư phụ của ngày xưa hiện tại đã trưởng thành, đã có thể đứng nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cũng trở nên thâm thúy hơn lúc trước nhiều lắm.
Diệp Thần Hi dừng lại trước mặt Lam Vị Nhiên, mỉm cười nói “Sư phụ, lâu rồi không gặp.”