* * *
Kha Tầm khựng lời: “Nhớ hồi còn bé, bởi vì tôi cao hơn so với đám bạn cùng trang lứa, cho nên luôn bị bọn họ chê cười gọi là đồ cao kều, ngoại trừ Đông Tử ra không ai chịu chơi với tôi, cho nên tôi có thể hiểu được quá khứ thơ ấu mà Lý Ma Tử phải trải qua, tất nhiên hắn ta chắc chắn thê thảm hơn tôi cấp trăm lần.”
“Vậy chúng ta liền có thể tưởng tượng, tại sao Lý Ma Tử vừa là anh của Lý Quái Quái, lại cũng là cha của hắn.” Mục Dịch Nhiên nói.
Vẻ mặt Kha Tầm có hơi phức tạp: “Bởi vì người như Lý Ma Tử không thể nào cưới được vợ, cho nên phải cùng với…”
Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói tiếp: “Kết quả con trai của Lý Ma Tử bất hạnh lại cũng là một quái thai, thậm chí vẻ ngoài còn bất thường hơn chính hắn, vì thế chúng ta lại có thể tưởng tượng, tình cảnh ụp xuống đầu hắn lúc bấy giờ sẽ càng thêm trầm trọng, càng thêm thống khổ.”
Kha Tầm nhìn đối phương: “Nhưng Lý Ma Tử lại trở thành kẻ sống sót lâu nhất của toàn thôn, nguyên nhân là vì sao?”
“Là bởi vì,” Mục Dịch Nhiên xòe lòng bàn tay, bên trong đặt một cây cọ vẽ, “Lý Ma Tử sau lại trở thành Lý Hạo Kinh.”